MỤC LỤC
Chương 1 : Người phụ nữ đó
Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên người phụ nữ đó.
Nàng họ Thẩm, tên chỉ một chữ Tranh, là con thứ tư trong nhà, thế nên nhiều người cũng thường gọi nàng là Thẩm Tứ.
Thời khắc nàng chêt cực kỳ thê lương, cũng rất thống khổ, không ngừng nôn ra máu, lúc đó nàng chỉ mới hạ sinh chưa bao lâu. Ấy là lần đầu tiên ta biết, thì ra cơ thể người lại chứa đựng nhiều máu đến vậy.
Nhất định là đau lắm, ta thấy bàn tay nàng bấu chặt tấm nệm, đến nỗi gãy bật một móng tay. Vậy mà khoé môi vẫn dìu dịu nụ cười, có ấm áp, có lưu luyến, lại xen lẫn trộm mừng. Cánh môi nàng liên tục mấp máy, cũng không biết nàng lẩm bẩm gì, chắc là đang gọi tên của người nhà.
Cuối cùng, nàng thều thào kêu ta: “Tang… Tang Cát, người có thể, giúp ta gọi Hoàn Nhan Hoàng đến đây không.”
Ta thật chẳng hiểu nổi, đã gần đất xa trời mà nàng còn muốn gặp Đại hoàng tử làm gì.
Nhưng đoán chừng nàng vẫn chưa hay, ngày hôm qua Đại hoàng tử vừa hạ lệnh, đợi khi nàng chêt thì đem thi thể nàng treo lên tường thành. Mục đích nhằm sỉ nhục quốc gia của nàng, để binh sĩ Đại Lương đóng quân bên kia bờ sông đều tận mắt thấy được.
Đại hoàng tử sẽ không bao giờ bị nàng lừa nữa, sẽ không bao giờ yêu nàng nữa, cũng không bao giờ đến đây nữa.
Vốn dĩ ta định mặc kệ nàng, nhưng nàng thật sự rất đáng thương, nên ngẫm nghĩ hồi lâu, ta quyết định diễn màn kịch nhỏ.
Bỏ đi, so đo với người sắp chêt làm gì, để thời khắc cuối đời nàng nếm được chút vui vẻ thôi.
Ta ra ngoài, cố tình kéo dài thời gian, vừa đảo một vòng lớn chuẩn bị quay về thì trông thấy ánh lửa ngùn ngụt ở phía xa, khói vây mù mịt cả góc trời, tứ phía đông nghẹt bóng người hối hả đi dập lửa.
Ta vội chạy theo đám đông thì phát hiện nàng ta nhốt mình trong phòng, rồi phóng hoả tự thiêu.
Ngọn lửa điên cuồng nuốt chửng mọi thứ, phải mất hai canh giờ mọi người mới dập tắt được. Nhưng cuối cùng chẳng sót lại gì ngoài một bộ xương đen kịt nằm trơ trọi trong đống đổ nát
Ta ngơ ngác đứng nhìn. Không biết tại sao, tự dưng lại muốn bật khóc.
Tối đó, Đại hoàng tử sai người gọi ta tới hỏi chuyện.
Ngài ấy là kiểu đàn ông cực kỳ ph óng đãng, trong căn liều sáng rực ánh nến, ngài ấy để chân trần ngồi bệt trên mặt đất, xung quanh chất đầy bình rượu sóng sánh men say. Bên cạnh còn có một, ba, năm… sáu, sáu ả kỹ nữ kiều diễm sắc xuân, hệt như một lũ mèo quấn chủ, e ấp tựa sát lên người chủ nhân.
Đại hoàng tử hằn hộc nốc ngụm rượu tràn trề, rồi nhìn về phía ta, ánh mắt hung ác như vị vua sói xưng bá thảo nguyên.
Ta nghe ngài ấy hỏi: “Trước khi chêt… nàng ta có nói gì không?”
Ta không dám giấu diếm, nên đã thuật lại đầu đuôi ngọn ngành, nhưng giờ nghĩ kỹ thì, nàng không phải thật tâm muốn ta đi tìm Đại hoàng tử.
Nàng chỉ tìm cách đuổi khéo ta khỏi đó, rồi tự tay phóng hoả, tự gieo mình trong biển lửa, đến khi sót lại mỗi bộ xương khô. Bộ xương ấy, và cả khí thế cứng cỏi ấy, dù bị treo lên tường thành cũng không tài nào sỉ nhục quốc gia của nàng.
Nàng quá mức tàn nhẫn, tàn nhẫn với người khác, nhưng càng tàn nhẫn với bản thân.
Đại hoàng tử phản ứng thờ ơ, chỉ có bàn tay cầm rượu hơi khựng lại. Thấy vậy, ả kỹ nữ xinh đẹp tức thì ngả ngớn vào lòng ngài ấy, tay lả lơi dâng lên rượu nồng. Ta nhìn không rõ biểu cảm của Đại hoàng tử, ngay sau đó ngài đã phất tay ra hiệu, nên ta cũng rón rén lui ra ngoài.
Đêm khuya, bên ngoài dần rả rích, thoạt đầu chỉ lất phất mưa giăng, sau đó ta giật mình tỉnh giấc giữa đêm, bốn bề ào ào như thác đổ, tiếng sét rền vang khắp trời. Ta nằm trằn trọc mãi không yên, cứ nghĩ đến xương cốt nàng ta vẫn vùi trong đống tàn tích, trơ trọi giữa màn mưa ướt lạnh.
Đại hoàng tử vẫn chưa hạ lệnh, đám hạ nhân bọn ta cũng không biết phải xử lý bộ xương đó thế nào.
Thực ra ta không thích người Hán, người Hán bọn họ là loại ranh ma xảo trá nhất, đặc biệt là người của Thẩm gia. Không biết bao nhiêu binh sĩ tộc Nữ Chân ta đã ngã xuống dưới tay cha huynh nàng.
Nhưng nói gì đi nữa, ta cũng đã ở cạnh Thẩm Tranh ba năm rồi.
Nàng đến đại bản doanh của bọn ta vào ba năm trước. Ba năm trước, Đại hoàng tử dẫn theo nhóm binh sĩ anh dũng nhất của tộc Nữ Chân công phá Ngọc Môn Quan đã đóng kín hơn trăm năm của Đại Lương, tiến thẳng vào nội địa, cuối cùng đóng quân trên bờ sông Hoàng Hà.
Tộc Nữ Chân cần thêm thời gian để thông thạo địa hình Đại Lương. Hơn nữa, không ai lường được một Ngọc Môn Quan nho nhỏ lại có thể khiến nguyên khí quân ta tổn hại nặng nề, kết quả là lương thảo ở hậu phương cung không đủ cầu, cộng thêm hàng loạt nhân tố khác nên bọn ta đã đồng ý lời cầu hoà của Đại Lương.
Lúc ấy dẫn quân tấn công vào Ngọc Môn Quan, bởi vì khinh địch mà Đại hoàng tử từng suýt chêt trong tay Thẩm Am, vậy nên khi thảo luận điều kiện cầu hoà, ngài ấy chỉ khẽ nhếch môi nói một câu:
“Để cô nương Thẩm gia đến hoà thân đi. Chẳng phải Thẩm Am đã nói người Thẩm gia bọn họ xương cốt đều rất cứng rắn sao? Ta muốn xem thử, xương cốt của cô nương Thẩm gia có cứng như vậy không.”
Lấy danh nghĩa hoà thân, nhưng thực chất ai cũng biết rõ, lần này cô nương Thẩm gia đến tộc Nữ Chân, chắc chắn không có ngày tháng tốt lành. Thay vì nói gả đi hoà thân, chi bằng nói là món cống phẩm.
Đại hoàng tử là một người… sát phạt rất quyết đoán, tộc nhân trong tộc Nữ Chân bọn ta đều kính yêu ngài ấy.
Ngày đó đánh đổ Ngọc Môn Quan, ngài ấy hạ lệnh tàn sát dân chúng trong thành, máu tươi và giêt chóc tức thì khiến nhóm binh sĩ phấn khích tột độ. Mọi người đều tôn thờ ngài ấy như một vị thần, vị thần ngồi trên lưng ngựa cao lớn, ngó xuống thảm kịch máu chảy thành sông, với nụ cười hờ hững trên môi.
Cơn rùng mình bất giác lan dọc cơ thể ta.
Ba tháng sau, sứ giả nói rằng cuộc đàm phán hoà bình giữa Đại Lương và Nữ Chân cùng với ngân lượng đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Đồng thời, cô nương Thẩm gia đang ở lại trong đại bản doanh của tộc Nữ Chân.
Đại hoàng tử tràn đầy hứng thú, hỏi ta: “Vị nào đến hoà thân?”
Thẩm gia có tổng cộng ba vị cô nương. Nghe phong thanh người lớn nhất đã gả cho Thái tử Đại Lương, còn lại một Tứ cô nương và một Ngũ cô nương.
Ta cung kính cúi đầu trả lời ngài ấy: “Nghe nói là vị Tứ cô nương bệnh tật triền miên.”
Ngài ấy nhướng mày, khuôn mày anh tuấn cũng không giấu nổi vẻ lạnh lùng, ngài hỏi: “Nàng ta là vị bị Thẩm gia vứt bỏ đó ư?”
Ban đầu, khi ra điều kiện cho cô nương Thẩm gia đến hoà thân, ngài ấy không hề chỉ rõ vị cô nương nào. Sở thích của ngài ấy là ngồi thảnh thơi xem kẻ khác đấu đến ngươi sống ta chêt.
Đến tộc Nữ Chân, vài chữ đơn giản nhưng có thể hình dung cả địa ngục đang chờ phía trước. Vậy hai cô nương đương tuổi xuất giá của Thẩm gia, sẽ làm ra những chuyện máu mủ tương tàn đến độ nào, để thoát khỏi vận mệnh bi thảm này đây?
Tuy nhiên, sự thật đã khiến Đại hoàng tử thất vọng, ta lên tiếng: “Không phải, là nàng ta tự nguyện đến đây. Nghe nói vốn dĩ đã chọn Thẩm Ngũ, sau đó một ngày trước khi khởi hành, nàng ta chuốc thuốc mê muội muội mình, rồi thay Thẩm Ngũ lên kiệu đi hoà thân.”
Ngài ấy sững sờ hồi lâu. Người Nữ Chân sẽ không như vậy, người Nữ Chân xưa nay đều tôn sùng quy luật cá lớn nuốt cá bé. Tình thủ túc giữa Đại hoàng tử và mấy huynh đệ thực sự nhạt như nước lã. Bởi thế, ta đoán chừng ngài ấy chưa từng nghĩ đến kết cục như vậy.
Nhưng ta thấy Đại hoàng tử nhướng cao mày vì phấn khích. Ngài ấy hỏi ta: “Vậy à?”
Đó chính là thời khắc bắt nguồn cho sự tò mò và hứng thú của ngài ấy đối với Thẩm Tranh.
Ta vẫn nhớ như in lần đầu tiên Đại hoàng tử và Thẩm Tranh gặp nhau. Ngày đó gió rét như dao cắt, rít gào lên từng hồi, ta giúp ngài ấy mở cửa phòng. Bên trong, một người phụ nữ ngồi đọc sách cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền ngước lên nhìn qua, tim ta tựa hồ hẫng đi một nhịp. Nàng đẹp đến mức khiến người ngộp thở, hơn nữa vẻ đẹp ấy khác biệt với tất cả phụ nữ trong tộc Nữ Chân bọn ta.
Phụ nữ tộc Nữ Chân hệt như rượu mạnh cay nồng, nhưng nàng… Nàng như nhành hoa nở rộ lúc chớm xuân, buông nhẹ vài cánh mỏng, run rẩy trong điệu gió xuân buốt lạnh. Thật khiến người ta muốn vây nàng trong lồ ng kính, thay nàng che chắn bão giông một đời.
Nàng dịu dàng điềm đạm, không hề hoảng hốt lo sợ hay la hét thất thanh như dự liệu. Nàng chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Đại hoàng tử bằng đôi mắt đen lay láy, sau đó cong môi cười tủm tỉm. Mà thanh âm ấy cũng dịu dàng con người nàng, nàng nói: “Ngài nhất định là Đại hoàng tử Hoàn Nhan Hoàng đúng chứ, ta là Thẩm Tranh.”
Bao hồi ức ùa về, ta quả thật không nén nổi, lập tức bật dậy cầm lấy chiếc ô trong góc rồi ra ngoài. Ta định bụng đem hài cốt của nàng đến nơi khác tránh mưa. Người đã chêt mà còn phải chịu cảnh gió táp mưa sa như thế, thực sự quá đáng thương.
Suy cho cùng cũng ba năm rồi, ta nghĩ.
Lần mò đến chỗ đống đổ nát, ta suýt chút đã hét lên, vì có một bóng lưng tối tăm đang ngồi bất động nơi đó.
Ta đứng nép chỗ hành lang, vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, chăm chú nhìn về phía xa, nhưng nhìn thế nào cũng không rõ. Đột nhiên, một tia chớp loé ngang trời, ta thảng thốt che miệng, bóng đen đó… chính là Đại hoàng tử.
Ngài ấy ngồi lặng trong đống đổ nát, ôm chặt bộ xương đen kịt vào lòng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt gần như không biểu lộ cảm xúc.
Trời rầm rì trút nước, toàn thân ngài ấy đã ướt sũng. Mưa lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn vô cảm kia, khiến người ta băn khoăn tự hỏi, liệu từng giọt ướt nhoè ấy có trộn lẫn lệ sầu.
Đây vẫn là vị Đại hoàng tử sát phạt quyết đoán, lạnh lùng tàn nhẫn của bọn ta đó sao?
Ta quay lưng men theo lối cũ, xem như chưa có gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, ta thấy ngài ấy trở về bộ dạng lạnh lùng xưa nay, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, thờ ơ hạ lệnh đốt hài cốt của Thẩm Tranh thành tro bụi. Làm người ta cứ ngỡ, kẻ ôm hài cốt Thẩm Tranh khóc nỉ non trong đống đổ nát đêm qua, là do ta hoang tưởng vẽ ra.
Nhưng ta biết không phải vậy, từ trước đến nay, sở trường của ngài ấy là che giấu kín kẽ.
Trên thực tế, sức khỏe của Thẩm Tranh vô cùng yếu ớt, thường xuyên ốm đau bệnh tật. Mỗi ngày ta đều hoài nghi, có phải nàng sắp không ổn rồi chăng. Hôm nàng đến tộc Nữ Chân đã bị Đại hoàng tử tra tấn suốt đêm dài.
Sáng hôm sau, Đại hoàng tử làm việc cứ thất thần, lơ đãng, cuối cùng căn dặn ta: “Ngươi đi xem xem.”
Lời ít ý nhiều, nhưng ta vừa nghe đã hiểu.
Lúc ta vào phòng, Thẩm Tranh vẫn chưa ngồi dậy. Lớp lớp màn trắng buông rũ bên giường, ta lần hồi vén đến lớp trong cùng. Đập vào mắt là cảnh tượng giường nệm hỗn loạn, nàng nằm đó đắp chiếc chăn mỏng, lộ ra bờ vai nõn nà như tuyết, nhưng giờ đã loang lổ vết bầm tím.
Nhìn thấy ta, nàng kéo chăn mỏng che phủ cả người, rồi yếu ớt cười với ta: “Cô cô, có thể làm phiền người chuẩn bị cho ta chút nước nóng được không? Ta muốn tắm rửa.”
Nàng đứng còn đứng không vững. Vốn dĩ ta định trơ mắt mặc kệ, nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng nên đã giúp nàng tắm rửa sạch sẽ.
Từ sau hôm đó, Đại hoàng tử lệnh ta ở lại bên cạnh để chăm sóc nàng.
Nói dễ nghe là chăm sóc, nhưng thực ra từ đầu chí cuối đều là giám sát – dẫu sao nàng cũng là người Hán, vả lại còn là người nhà họ Thẩm, ai biết được nàng sẽ gây ra chuyện gì?
Thật lòng thì lúc đầu ta không hề thích nàng, nhưng Đại hoàng tử lại rất có hứng thú với nàng. Ta đoán là do trước giờ bên cạnh ngài ấy chưa từng xuất hiện kiểu phụ nữ như vậy, vả lại ngài ấy cũng đang muốn tìm trò tiêu khiển.
Trùng hợp là giai đoạn đó khá rảnh rỗi, ngài ấy bèn nổi hứng trêu chọc cô nương Thẩm gia, ngày ngày vờn quanh như mèo bắt chuột, đằng nào thì cũng dư dả thời gian.
Đại hoàng tử từng nhiều lần nhục nhã Thẩm Tranh.
Có một lần nọ, ngài ấy tổ chức yến tiệc chiêu đãi quân sĩ. Trong bữa tiệc, ngài ấy bảo Thẩm Tranh gảy đàn góp vui, hệt như một vũ cơ hạ đẳng.
Đa phần các tướng soái tham dự hôm đó đều từng chịu thua trong tay Thẩm gia. Người nào người nấy hứng thú bừng bừng, đôi mắt như lũ sói hoang khát máu, dán chặt trên người nàng, nóng lòng muốn thấy nàng xấu mặt.
Nhưng Thẩm Tranh ngồi yên vị trong yến tiệc, mặt không biến sắc, lần lượt đàn hết toàn bộ bài hát.
Sau đó Ô Đạt cười to hỏi Đại hoàng tử: “Chẳng phải Thẩm Am từng nói xương cốt của Thẩm gia rất cứng rắn sao? Nhưng ta xem bộ dạng của ả nô lệ phương Nam mà Thẩm gia cống nạp này, xương cốt có vẻ rất mềm đấy.”
Đại hoàng tử cũng cười, giọng điệu có phần qua loa, ngài ấy nhướng mày hỏi lại: “Thế nào, mềm hay không nhìn thôi làm sao biết được? Lẽ nào Ô Đạt không muốn đích thân nếm thử à?”
Mọi người cười phá lên, nhưng Đại hoàng tử điềm nhiên rót chén rượu, rồi nhấm nháp từng ngụm một, thân thể chẳng chút suy suyển, thoạt nhìn không giống là đang nói đùa nên tràng cười cũng dần lặng đi.
Ô Đạt nuốt nước bọt, hỏi: “Những lời này của Đại hoàng tử là thật chăng?”
Đại hoàng tử chẳng nói chẳng rằng.
Như ta từng đề cập, Thẩm Tranh là một tuyệt sắc mỹ nhân, còn tên Ô Đạt kia, những mặt khác không đâu vào đâu, chỉ nổi danh là cực kỳ háo sắc.
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Tranh, sau đó cầm chén rượu trước mặt uống cạn một hơi, cuối cùng cười ra rả với Đại hoàng tử: “Trước tiên Ô Đạt đa tạ Đại hoàng tử đã ban thưởng.”
Dứt lời, hắn đặt chén rượu xuống, tiến tới chỗ Thẩm Tranh, dễ dàng bế phắt nàng lên rồi đi phăng phăng về hướng căn lều nỉ phía sau.
Ta vô thức quan sát biểu cảm của Thẩm Tranh, nàng bị Ô Đạt ôm ngang hông, hai tay choàng lấy cổ hắn, nhưng đôi mắt đen láy chỉ nhìn chằm chằm Đại hoàng tử qua bả vai Ô Đạt.
Thẩm Tranh lặng thinh, không hề hoảng hốt lo sợ, không hề phản kháng kịch liệt, nàng gần như tê dại, chấp nhận số phận của bản thân.
Đột nhiên ta nhớ đến đại ca Thẩm Am của nàng, người đã liều chêt trấn thủ Ngọc Môn Quan suốt bốn mươi lăm ngày. Cuối cùng bị tên bắn chi chít như một con nhím bên ngoài cổng thành. Ngay cả khi chêt, hắn cũng chưa từng khom lưng khuỵa gối, ngông nghênh cứng cỏi đến tận cùng. Mặc dù tộc Nữ Chân bọn ta căm ghét hắn, nhưng đồng thời cũng kính trọng hắn.
Thế mà muội muội hắn lại giống như sợi dây tơ hồng, vừa mềm mại lại dịu dàng. Ta quay sang hướng khác, không đang tâm xem tiếp.
Đợi khi Ô Đạt bế nàng vào căn lều nỉ ở phía sau kia, trong lều chính lại rộn rã cười đùa, thậm chí có người còn hỏi Đại hoàng tử: “Điện hạ, để Ô Đạt thử xong, thì thần cũng có thể thử chứ?”
Tức thì rộ lên một tràng cười sằng sặc, xen lẫn bao ánh nhìn tục tĩu giữa đám đàn ông, bọn họ chẳng nói ra nhưng lòng đều hiểu rõ.
Trong đám đông huyên náo, ta nhìn sắc mặt của Đại hoàng tử, ngài ấy tựa lưng vào ghế, bình thản vân vê chén rượu trong tay, nhưng đôi lần ta vẫn bắt gặp ngài ấy liếc nhìn về căn lều phía sau, ánh mắt như có như không.
U ám mờ mịt, ảm đạm xa xăm.
Chương 2 : Đại Hoàng Tử
Đột nhiên, một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên, mọi người đều nghe ra tiếng của Ô Đạt. Đại hoàng tử đứng phắt dậy, đi thẳng về căn lều phía sau, ta cũng lặng lẽ theo chân ngài ấy.
Lúc tấm màn được vén lên, Ô Đạt đang đứng ở trung tâm căn lều, quần áo xốc xếch, miệng liên tục la hét. Còn tay phải bịt chặt mắt trái, máu tuôn như suối qua các kẽ ngón tay, bởi ngay giữa mắt hắn, một cây trâm đã ghim sâu vào trong.
Thẩm Tranh ngồi trên chiếc giường đằng sau, áo ngoài rách tươm, nội y vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt đen láy lặng yên xem trò hề.
Không biết tại sao, ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Ô Đạt đau đớn tột độ, gào thét định lao tới lấy mạng Thẩm Tranh. Có điều Đại hoàng tử đã ngăn hắn lại, ngài ấy bóp chặt cổ tay Ô Đạt.
Thật kỳ quái, Thẩm Tranh đâm trọng thương tướng soái của tộc Nữ Chân nhưng ngài ấy lại chẳng lấy làm tức giận, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến Đại hoàng tử cười hớn hở như vậy.
Ngài ấy liếc nhìn Thẩm Tranh, rồi thong thả nói lý với Ô Đạt: “Chẳng phải ngươi thử rồi sao? Thế nào? Xương cốt nàng ta cứng hay mềm?”
Sau đó, đám đông lục tục lui ra ngoài, trong lều chỉ còn lại Đại hoàng tử và Thẩm Tranh, ta thấy Đại hoàng tử bước tới ngồi bên cạnh chiếc giường kia, từ từ giơ tay vuốt v e khuôn mặt Thẩm Tranh. Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Sao không dùng trâm đâm ta?”
Thật ra, dù Thẩm Tranh muốn cũng chẳng dễ gì thành công. Đại hoàng tử không phải Ô Đạt, ngài ấy rất có bản lĩnh, vừa linh hoạt lại cảnh giác.
Chẳng qua, thế gian nào có thứ gọi là tuyệt đối, thời khắc xuân tiêu sau màn rũ, một khi đàn ông say trong lửa tình, thì ai có thể nói chắc chuyện gì.
Nhưng Thẩm Tranh nhìn thẳng vào mắt Đại hoàng tử, trả lời từ tốn, rành mạch: “Điện hạ, ta từ Đại Lương đến hoà thân với ngài. Theo quy củ của Đại Lương, ta là thê tử của ngài, chỉ thuộc về riêng ngài.”
Mỗi lần nhớ tới cảnh tượng này, ta đều không khỏi cảm thán, đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, chiêu dỗ ngọt của nàng thực sự không chê vào đâu được.
Nhưng rõ ràng Đại hoàng tử đã bị nàng lấy lòng rồi.
Ngài ấy vén phần tóc rũ rượi trước mặt Thẩm Tranh ra sau vành tai, thầm thì hỏi: “Thuộc về riêng ta ư?”
Thanh âm sóng sánh ý cười, tựa hồ kinh ngạc, lại như cười nhạo sự gan dạ của nàng, hoặc là cười cho bộ dạng thản nhiên ấy. Nhưng đến cuối cùng ngài ấy cũng không bình phẩm gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, xác nhận lời của nàng: “Được, nàng thuộc về riêng ta.”
Từ sau hôm đó, Đại hoàng tử cũng thôi dẫn nàng đến tham dự những tiệc rượu như vậy.
Chỉ huy đội cận vệ của Đại hoàng tử từng sầu não buôn chuyện riêng với ta: “Người phụ nữ họ Thẩm đó xinh đẹp như vậy, liệu Đại hoàng tử có…”
Ta nhổ ngụm nước bọt, tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Đại hoàng tử anh minh thần võ, đương nhiên sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, ngài ấy chỉ là… tò mò về người của Thẩm gia mà thôi.
Vả lại, ta nhẩm tính ra thì ngài ấy cũng không thường tới chỗ Thẩm Tranh. Đại hoàng tử có rất nhiều trò tiêu khiển, cưỡi ngựa, săn bắn, trượt băng, tắm suối nước nóng, trong doanh trại cũng không thiếu phụ nữ. Về phần Thẩm Tranh ư, cùng lắm là một thứ khá đặc biệt giữa vô số trò tiêu khiển của ngài ấy.
Trước kia, ta luôn giữ vững niềm tin như vậy.
Đại hoàng tử lòng mang chí lớn, ngài ấy không phải kiểu giận cá chém thớt, trút lửa giận chiến tranh lên người phụ nữ. Theo chủ nghĩa gia trưởng của bọn họ, thì chiến tranh luôn là chuyện giữa nam giới với nhau. Xả hết nỗi hận với Đại Lương lên đầu một phụ nữ nhỏ bé là việc việc rất đáng khinh trong mắt ngài ấy.
Vậy nên, sau này ngài ấy hiếm khi làm khó dễ Thẩm Tranh. Hơn nữa, với bộ dạng ốm yếu kia của Thẩm Tranh, mỗi sớm ta vào phòng hầu hạ nàng, chỉ sợ vừa vén màn đã thấy nàng lạnh ngắt nằm đó, nên cũng không cần thiết phải làm nàng xấu hổ.
Có buổi sáng nọ, nàng nằm mãi không dậy, ta đứng cách tấm màn, gọi to mấy lần mà nàng vẫn im thin thít.
Bình thường nàng ngủ rất nông, nên khi ấy ta giật thót tim, sốt ruột vén mở màn giường, thấy nàng lặng yên nằm đó. Ta… ta không kiềm nổi, đưa tay lên sát mũi nàng để thăm dò hơi thở.
Ngay lúc ấy, nàng mở choàng mắt, còn ta thì ngượng ngùng đứng đơ ra. Nàng hơi sựng lại, sau khi nghiền ngẫm nguồn cơn sự việc, nàng bất chợt phì cười.
Nàng nghiêm túc nhìn ta rồi nói: “Tang Cát, người đừng sợ, hiện tại ta vẫn chưa chêt đâu.”
Lời này thật kỳ lạ, “hiện tại ta vẫn chưa chêt đâu” là ý gì chứ? Vậy khi nào nàng sẽ chết? Chêt còn phải lựa thời cơ thích hợp ư? Có điều, tại thời điểm đó ta cũng không quá bận tâm mấy tiểu tiết này.
Sáng hôm ấy nàng nằm mê man không tỉnh, chủ yếu là do tối đêm trước Đại hoàng tử đã điên cuồng giày vò nàng.
Đến tối, chẳng biết Đại hoàng tử nghe được chuyện này từ đâu, ngài ấy cười nhếch miệng, hỏi ta: “Các ngươi đều cho rằng nàng rất yếu đuối sao?”
Quả thực nàng vô cùng mảnh mai, nhưng cũng không nhất định là yếu đuối.
Thật lòng thì cảm xúc của ta đối với nàng rất phức tạp, có khi ta muốn mặc kệ nàng vì nàng là người Hán, nhưng thi thoảng ta lại đặt mình vào hoàn cảnh của nàng – một tiểu thư khuê các, thân cô thế cô bị tống vào doanh trại địch.
Còn đụng phải một Đại hoàng tử sáng nắng chiều mưa, thâm sâu khó dò.
Nếu đổi thành ta, đoán chừng tâm thái còn không bằng một góc của nàng hiện tại. Vậy nên, ta cứ vô thức đối xử với nàng tốt hơn một chút.
Buổi tối, Đại hoàng tử đưa nàng đi suối nước nóng, bởi đại phu nói tắm suối nước nóng sẽ giúp ích cho việc phục hồi sức khỏe của Thẩm Tranh.
Về sau ngẫm nghĩ lại mới phát hiện, lúc này manh mối đã sớm nhen nhóm. Đại hoàng tử không phải kiểu người chu đáo, cớ gì lại quan tâm tình trạng của một phụ nữ nước địch như vậy? Nhưng ta luôn huyễn hoặc bản thân, rằng đó chỉ là tâm huyết dâng trào. Vì ta không tài nào tin được, người như ngài ấy cũng có ngày rơi vào lưới tình.
Thẩm Tranh không biết bơi, suối nước nóng kia là dẫn trực tiếp từ trên núi, được đào khá sâu, nàng cứ bám chặt vào mép bờ không dám bước xuống.
Đại hoàng tử đứng trong suối chìa tay về phía nàng, giọng điệu có thể gọi là dỗ dành: “Không sao, không sao cả, ta ôm nàng, xuống đây.”
Hôm đó, Đại hoàng tử ôm Thẩm Tranh vào lòng, thong thả ngâm mình hết một canh giờ. Toàn bộ quá trình không một khắc nào buông tay.
Ta nhớ lúc trước còn ở quê hương, có một dũng sĩ không biết trời cao đất dày, đã chọc giận ngài ấy. Sông Khắc Lỗ Luân những ngày tháng chín đã kêt lớp băng mỏng, ngài ấy đập đầu đối thủ vào lớp băng, đập liên hồi đến khi băng vỡ toang, rồi ấn hắn xuống sông, đợi khi hắn thoi thóp mới lôi đầu dậy, sau đó cứ lặp lại chuỗi hành động như vậy.
Một dũng sĩ có thể tay không đánh chêt bò rừng nhưng hoàn toàn không có sức kháng cự trước mặt ngài ấy. Mà Đại hoàng tử chỉ thờ ơ nhìn đối thủ quằn quại bấu víu chút hơi tàn, đáy mắt nồng đậm cơn khát máu cùng lạnh nhạt.
Cao cao tại thượng, như một vị thần linh không thể chạm tới trên thảo nguyên.
Nhưng giờ đây, trong dòng suối lững lờ hơi nóng, người đàn ông cao lớn lười nhác ngửa thân trên, một cánh tay vươn ra cho Thẩm Tranh bám lấy. Mỗi khi nhìn về phía nàng, ánh mắt kia tựa hồ là vui sướng lẫn nuông chiều, mang theo cả ý cười vương vấn.
Thoáng một khắc, ta không thể nhớ ra vị Đại hoàng tử trong ấn tượng của ta là người như thế nào.
Lần nọ sau khi ngà ngà cơn say, Đại hoàng tử đã hỏi ta một câu, ngài ấy hỏi: “Người nói xem, Thẩm Tranh có hận ta không?”
Thẩm Tranh hận hay không thì ta không biết, nhưng tóm lại sẽ không bao giờ yêu ngài ấy.
Thứ ngăn cách giữa họ là nợ nước thù nhà. Tộc Nữ Chân giêt chêt cha nàng, mẹ nàng vì quá bi thương mà tự vẫn theo chồng, sau này Đại hoàng tử lại giêt chêt huynh trưởng nàng, đấy là chưa kể đến vô số bách tính và binh sĩ Đại Lương đã bỏ mạng ngoài kia.
Nếu đổi lại là ta, ắt hẳn không đội trời chung với Đại hoàng tử. Nhưng thái độ của Thẩm Tranh cực kỳ điềm tĩnh, thành thử lại có chút mơ hồ, chẳng lẽ nàng chỉ muốn sống thôi ư?
Có điều, khi ta lén quan sát ánh mắt của Đại hoàng tử, quả thật không nhịn được nhắc nhở một câu: “Nàng ta hận ngài hay không, đối với ngài quan trọng lắm sao?”
Đại hoàng tử liếc mắt nhìn ta, áp lực kinh hồn bạt vía, khiến ta lập tức im bặt.
Ta chứng kiến Đại hoàng tử lớn lên từng ngày, ngài ấy cũng luôn tôn trọng ta. Tuy nhiên có vài điểm mấu chốt thật sự không thể vượt qua. Đành là vậy, nhưng ta cứ bứt rứt không yên, quyết cứng đầu nhắc nhở lại một phen: “Không cùng tộc loại với ta, thì tâm ắt cũng khác.”
Đại hoàng tử trầm mặc không đáp.
Lần đầu Thẩm Tranh mang thai là vào cuối năm đầu tiên nàng đến tộc Nữ Chân.
Có một đoạn thời gian nàng thường xuyên ngủ li bì, hơn nữa còn biểu hiện chán ăn. Lúc đó, lòng ta đã có dự cảm mơ hồ. Đến khi đại phu bắt mạch xong rồi bẩm báo với Đại hoàng tử, sắc mặt ngài ấy vẫn bình thản như nước. Dù là người hiểu rõ ngài ấy như ta, cũng nhìn không thấu thời khắc đó ngài ấy đang nghĩ gì.
Thẩm Tranh nghe không hiểu, nhưng có lẽ thấy sắc mặt bọn ta đều khang khác, nên lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Đại hoàng tử cười tủm tỉm trả lời nàng: “Không sao cả.”
Nhưng với người thông minh như Thẩm Tranh, làm sao giấu diếm nàng chuyện gì. Khi đứa nhỏ trong bụng được hai tháng đã bị nàng lén lút phá bỏ.
Khoảng thời gian đó, ta ngày ngày nói bóng nói gió thăm dò ý tứ của Đại hoàng tử.
Đứa nhỏ này, sao có thể giữ lại được. Đại hoàng tử là người thừa kế được lão Khả Hãn xem trọng nhất, ngài ấy còn chưa cưới vợ, nên đứa con trong bụng Thẩm Tranh chính là con trưởng của ngài ấy. Sinh con với một người Hán? Sinh thế nào đây?
Rồi khi đứa nhỏ ấy lớn lên, liệu có dẫn đội kỵ binh đi giày xéo cố hương, tàn sát người thân ruột thịt của mẹ nó không?
Vâng, mẹ ruột của Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Trinh cũng là người Hán, cơ thể Nhị hoàng tử đang chảy một nửa dòng máu của người Hán. Tuy nhiên mẹ ruột ngài ấy vừa hạ sinh đã bị lão Khả Hãn hành quyết.
Nhưng bất chấp những chuyện đó, Nhị hoàng tử vẫn rất hứng thú với văn hóa của người Hán. Giả sử có mẹ ruột bên cạnh đích thân dạy dỗ, vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao?
Đại hoàng tử nói ngài ấy tự biết chừng mực.
Nhưng sự thật chứng minh, Thẩm Tranh còn biết chừng mực hơn cả ngài ấy, sau khi đoán ra mình có thai, nàng đã uống thuốc phá thai, bỏ đi đứa nhỏ trong bụng.
Đại hoàng tử nổi trận lôi đình, vừa biết tin liền tức tốc chạy tới, lúc đó Thẩm Tranh đang nằm trên giường, đắp chiếc chăn mỏng, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, bởi thế không một ai nhìn thấy máu tuôn ra từ th@n dưới của nàng.
Nhưng mặt nàng đã tái nhợt, môi trắng bệch không chút sức sống, mồ hôi đầm đìa trong cơn đau quặn, tóc ướt đẫm dính sát vào hai má, khiến chân mày đen tuyền như lông quạ.
Đại hoàng tử cúi xuống bóp chặt cằm nàng, hung ác hỏi: “Ai cho phép nàng tự ý quyết định?”
Nàng gắng gượng nhếch môi, lộ ra nụ cười giễu, rồi lặng lẽ nhìn Đại hoàng tử, vặn hỏi lại: “Không thì sao? Sinh ra ư?”
Đại hoàng tử lạnh lùng đáp trả: “Nàng cũng xứng sinh con cho ta?”
Ngài ấy tàn nhẫn lừa dối bản thân, gằn từng chữ một: “Ta chỉ là không thích nàng tự ý quyết định. Nhớ cho kỹ, nàng là của ta. Từ mỗi sợi tóc đến từng tấc da thịt trên người nàng, nàng đều không thể tự ý quyết định. Hiểu không?”
Rất lâu sau, ta thấy Thẩm Tranh khẽ gật đầu.
Cơ thể nàng vốn đã yếu ớt, sau trận phong ba này phải mất hơn nửa năm có thể mới dần hồi phục.
Từ hôm đó, Đại hoàng tử không đến gặp nàng thêm lần nào nữa. Xung quanh ngài ấy luôn tấp nập ong bướm lả lơi, ngày ngày vây trong sắc xuân tươi trẻ, giống hệt như trước kia, nhưng trông ngài ấy chẳng lấy làm vui vẻ.
Đại hoàng tử thường ngồi bần thần, nhìn chằm chằm vào hư không, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thi thoảng, trong mắt thoáng qua chút cảm xúc, mơ hồ như hoảng hốt.
Ta chưa bao giờ đề cập đến Thẩm Tranh trước mặt ngài ấy, bên cạnh cũng không một ai nhắc đến chuyện đó, bọn ta đều ngầm coi như người phụ nữ này đã chết.
Ta ngày đêm hy vọng Đại hoàng tử có thể lặng lẽ quên đi sự tồn tại của nàng, người phụ nữ này thật sự không thích hợp với ngài ấy.
Nhưng một đêm khuya nọ, ta trở về sau khi ra ngoài vắt sữa dê, tình cờ trông thấy ngài ấy đang đứng cạnh đầu giường của Thẩm Tranh.
Từ lúc sảy thai, trạng thái tinh thần của Thẩm Tranh sa sút rõ rệt, cứ đến đêm là nàng ngủ say mê man. Đại hoàng tử khom lưng kề sát bên nàng, giơ tay chạm vào khuôn mặt ấy, ánh mắt chuyên chú, như chứa cả đại dương sâu thẳm mà ta không tài nào nhìn thấu. Cứ như vậy, ngài ấy hoàn toàn bất động, trong mắt chỉ có một bóng hình.
Không biết đã qua bao lâu, ngài ấy đứng thẳng dậy, hỏi ta: “Nàng đỡ hơn chưa?”
Ta che giấu sự kinh ngạc, cúi đầu đáp: “Đã đỡ nhiều, nhưng thể chất của nàng ngài cũng biết đó, cần phải tẩm bổ chu đáo.”
Ngài ấy chỉ “Ừ” một tiếng, đưa mắt nhìn Thẩm Tranh lần cuối rồi bước ra ngoài.
Ta quan sát Thẩm Tranh đang say giấc nồng, đôi lông mày khẽ chau lại, nhưng vẫn đẹp mê lòng, vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Đột nhiên, ta nhớ đến hồi Đại hoàng tử tám tuổi.
Năm ngài ấy lên tám, có lần nhặt được một chú mèo con lông trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc màu trời, nom vô cùng xinh xắn. Mọi người đều nói mèo nhỏ này không sống được bao lâu, nhưng ngài ấy nhất quyết không tin, mỗi ngày đều kiên trì bón sữa dê cho nó, vậy mà mèo con thật sự sống sót.
Hơn nữa càng lớn càng xinh đẹp, bộ lông dài trắng muốt, đôi mắt long lanh như lưu ly, tính cách lạnh lùng nhưng rất quấn Đại hoàng tử, thường dụi đầu vào tay ngài ấy, chủ động đòi vuốt v e, có khi chỉ yên tĩnh nằm trên đùi chủ nhân…
Nhưng sau này, lão Khả Hãn nói suốt ngày ôm ấp mèo như vậy thật không ra thể thống gì, làm mất sạch khí khái dũng sĩ thảo nguyên. Dứt lời, ông liền tóm lấy nó, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, ngay trước mặt Đại hoàng tử.
Chú mèo kia nằm gục trên đất, máu chảy ra từ mũi miệng, đôi mắt xanh như lưu ly lặng yên nhìn Đại hoàng tử, sau đó nó khó nhọc bò tới, thè cái lưỡi hồng hồng, li3m láp chiếc ủng của ngài ấy. Đại hoàng tử cúi đầu nhìn chăm chú, mãi đến khi nó tựa vào chân ngài ấy, trút hơi thở cuối cùng.
Thẩm Tranh cũng mong manh như chú mèo kia, ta nhìn nàng ngủ mà lòng thầm thở dài.
Cả nàng và mèo nhỏ, đều là thứ mà Đại hoàng tử không thể sở hữu.
Thẩm Tranh hỏi ta tại sao lại tốt với nàng như vậy.
Lúc nàng hỏi vấn đề này, ta đang loay hoay sắc thuốc cho nàng. Quay đầu lại đã thấy nàng ngồi dưới chân cửa sổ, nắng trời len lỏi qua song cửa, buông rơi ánh sáng trên người giai nhân, nàng rất trắng, toàn thân như tan vào vầng sáng, cho người ta cảm giác như nàng sắp biến mất vĩnh viễn.
Ta mỉm cười đáp: “Bởi vì cô là tỷ tỷ.”
Nghe thấy câu này, nàng hơi giật mình.
Ta kể với nàng, vào mười lăm năm trước, một trận hạn hán trên thảo nguyên đã làm cạn kiệt mọi nguồn nước, khiến đồng cỏ khô héo, gia súc chêt hàng loạt. Toàn bộ tộc Nữ Chân ta đã di chuyển về phương Nam. Trên đường đi, tỷ tỷ đã nhường cho ta ngụm nước và phần thức ăn cuối cùng, sau đó tỷ ấy đổ bệnh nặng rồi qua đời.
Thật lòng mà nói, làm gì có ai muốn rời bỏ quê hương để đến nơi khác gây chiến. Tộc của bọn ta cũng có rất nhiều người ngã xuống vì chiến tranh, nhưng thực sự hết cách rồi.
Đại Lương sở hữu nguồn tài nguyên và đất đai màu mỡ nhất Trung Nguyên, mà trận hạn hán mười lăm năm trước đã cướp đi gần một nửa bộ tộc của bọn ta. Nếu muốn tiếp tục sống sót, bọn ta phải xuôi về phương Nam để chiếm lấy tài nguyên.
Tạm gác lại mọi thứ, thì tình thương mà Thẩm Tranh dành cho muội muội nàng, khiến ta thường nhớ đến tỷ tỷ. Bởi thế, ngày qua ngày cứ không nén nổi lòng mình, luôn vô thức đối xử tốt với nàng, dù sao ta cũng đã làm hết khả năng cho phép.
Ta hỏi Thẩm Tranh: “Cô cam tâm tình nguyện thay muội muội đi hoà thân, tình cảm của hai người nhất định rất tốt nhỉ?”
Nào ngờ nàng cong cong khoé môi, nở nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt vương chút sầu thương.
Nàng nói: “Không phải. Ta rất ghen tị với muội ấy.”
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hai ta ngồi tỉ tê tâm sự. Khi kể về gia đình, cả người nàng như trỗi bừng sức sống, đôi mắt sáng lấp lánh, sáng tựa cả trời sao.
Chương 3 : END
“Từ nhỏ thể chất ta đã kém, nhưng Ngũ muội thì khác, sức khỏe muội ấy rất tốt, mấy trò trèo tường, đánh nhau, trò nào cũng rành rẽ. Cha ta còn đích thân dạy muội ấy cách dùng thương rồi cả kỹ thuật bắn cung. Lần nào ta cũng ngồi trong sân quan sát, hơn nữa vô cùng ngưỡng mộ. Bởi vì với sức lực của ta, căn bản không nhấc nổi cây cung.”
“Có lần muội ấy chạy tới hỏi ta có muốn cùng ra ngoài đào trứng chim không, ta rất hiếu kỳ, nên bèn lẽo đẽo đi theo. Muội ấy trèo cây thoăn thoắt, lấy trứng chim xuống nướng cho ta ăn. Sau khi trở về thì ta đổ bệnh một trận.”
“Rõ ràng ta chỉ đứng đó, còn mấy việc trèo cây lội nước, nhóm lửa đều do một mình muội ấy xoay xở, nhưng ta cứ vậy mà đổ bệnh, hơn nữa bệnh nằm liệt giường.”
“Lúc đó Tiểu Ngũ vô cùng áy náy, nên ngày ngày nằm túc trực cạnh giường ta, nắm chặt lấy tay ta, dù ngủ cũng không chịu buông ra, như sợ ta sẽ chêt bất cứ lúc nào vậy.”
“Nhưng Tiểu Ngũ không biết, lúc muội ấy đang say giấc, ta cũng nhìn muội ấy rất lâu, trong lòng cực kỳ cực kỳ ghen tị. Sau đó, cha đến hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta nói với ông ấy là Tiểu Ngũ đã dẫn ta ra ngoài chơi.”
“Thế là Tiểu Ngũ bị phạt quỳ trong từ đường ba ngày, nhưng muội ấy lại không hề tức giận. Hôm được ra ngoài, muội ấy còn đến tìm ta để xin lỗi, tiểu nha đầu nhìn ta chăm chú, dáng vẻ như trút được gánh nặng, vui vẻ vì ta rốt cuộc cũng bình phục.”
Thấy ta mỉm cười, muội ấy nói: “Vậy nên tỷ thấy đó, thực ra mối quan hệ của chúng ta đâu khác gì những đôi tỷ muội bình thường khác.”
Thẩm Tranh thở dài: “Từ hồi bé xíu ta đã là tâm điểm chú ý của cả nhà. Ta không thể ra ngoài, không thể hóng gió, không thể cưỡi ngựa, không thể bắn cung. Hệt như một con búp bê dễ vỡ, vừa chạm vào liền tan biến.”
Ta nhìn ra cửa sổ, Đại hoàng tử lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt tuấn tú quay nghiêng trong nắng, ánh mắt chỉ dõi theo Thẩm Tranh.
Nhưng nàng mải mê hoài niệm, khoé môi phơn phớt ý cười, không hề nhận ra sự hiện diện của ngài ấy, mãi đến lúc Đại hoàng tử lại im hơi lặng tiếng rời đi.
Sau này, khi Thẩm Tranh vừa bình phục, Đại hoàng tử đã dẫn nàng đến thao trường. Như đôi tình nhân chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh, bọn họ thuận theo tự nhiên, trở về lúc ban đầu.
Đại hoàng tử bao bọc nàng kỹ càng rồi đỡ nàng lên ngựa, cả hai cưỡi ngựa phi ngút ngàn. Mặc cho gió lớn rít gào nhưng vó ngựa vẫn nhịp nhịp vững vàng.
Trên thao trường, Đại hoàng tử còn dạy Thẩm Tranh bắn cung, suốt quá trình đều che chở nàng trong lòng. Ngài ấy giương cung, dịu giọng dỗ dành Thẩm Tranh: “Không sao, ta giúp nàng kéo cung, nàng nhắm kỹ phương hướng, chừng nào chúng ta ngắm chuẩn thì bắn tên.”
Thẩm Tranh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay to lớn đang cầm cung kia, thần sắc lộ rõ vẻ hiếu kì
Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Tranh thật không hổ là người của Thẩm gia. Ngoại trừ mấy mũi tên đầu bị trượt mục tiêu, những mũi tên tiếp theo đều bắn trúng bia, cuối cùng còn có một mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Thẩm Tranh vô cùng hưng phấn, quay phắt người lại, choàng tay lên vai Đại hoàng tử, hỏi: “Ngài thấy chưa kìa?”
Đại hoàng tử cụp mắt nhìn nàng, nụ cười trên môi như gió thoáng qua, thoắt cái đã vụt tắt, ngài ấy đáp: “Ta thấy rồi.”
Ngày đó Thẩm Tranh hân hoan như đứa trẻ nhận được kẹo ngọt, trên đường về cứ tủm tỉm mãi không thôi.
Đại hoàng tử trông lại có phần thờ ơ, nhưng ta thấy hai cánh tay rắn chắc đang ôm trọn vòng eo Thẩm Tranh, ngón trỏ tay phải gõ nhịp nhàng lên khớp ngón trỏ trái. Điều này biểu thị ngài ấy đang có tâm trạng vui vẻ.
Lần thứ hai Thẩm Tranh mang thai là vào hạ chí năm thứ hai nàng đến tộc Nữ Chân, hạ chí ở phương Bắc cũng rét buốt thấu xương, ta thấy Đại hoàng tử che chắn kín kẽ đôi tay nàng.
Thật kỳ lạ, người độc đoán như ngài ấy lại có ngày thận trọng đến vậy. Đương nhiên, người ngoài không tài nào nhận ra.
Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Sinh nhé, có được không?”
Thực ra, cho dù Đại hoàng tử có hỏi ý kiến của nàng hay không thì Thẩm Tranh cũng không thể từ chối. Nếu Đại hoàng tử muốn đứa nhỏ này, thì nàng nhất định phải sinh nó ra.
Thẩm Tranh nhìn chằm chằm Đại hoàng tử, thần sắc và ánh mắt khiến ta đoán mãi không thấu. Cuối cùng, chỉ thấy nàng gật đầu đáp một chữ: “Được.”
Điều này nằm trong dự liệu. Từ ngày nàng đến bên Đại hoàng tử, mỗi thời mỗi khắc đều là dáng vẻ hiền thục như vậy. Nàng buông mình theo thế sự xoay vần, tựa hồ cuộc đời không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn lấy lòng Đại hoàng tử, chỉ muốn sống sót qua ngày.
Mang thai tháng thứ ba, nàng xuất hiện triệu chứng mất ngủ về đêm. Thoạt đầu, Đại hoàng tử sẽ đến vỗ về nàng vào giấc, nhưng dần dà công vụ chất chồng, ngài ấy bận rộn xử lý nên Thẩm Tranh đã chuyển đến sống trong lều của Đại hoàng tử.
Một đêm nọ, ta mang bữa khuya cho Đại hoàng tử, thì thấy ngài ấy nằm nhoài nửa người trên giường, còn Thẩm Tranh nằm nghiêng sát bên cạnh, tay trái túm chặt vạt áo của ngài ấy.
Có lẽ đang mơ thấy ác mộng, nàng nhắm nghiền mắt, lắc đầu nguầy nguậy, tay phải như muốn bắt lấy thứ gì đó giữa không trung, miệng lầm bầm mỗi câu: “Xin lỗi…”
Ta rón ra rón rén bước vào, thấy Đại hoàng tử lay lay gọi nàng tỉnh dậy, rồi đỡ nàng tựa vào lòng mình, một tay chậm rãi vuốt v e từ đỉnh đầu để trấn an nàng, miệng thì thầm từng lời an ủi: “Không sao, đừng sợ, chỉ là mơ thôi.”
Thẩm Tranh choàng tỉnh, đáy mắt váng vất cơn mê, thấp thoáng chút hồi hộp. Đoán chừng vẫn còn mờ mịt, nên ngồi hồi lâu nàng mới định thần lại. Ta thấy nàng nằm ườn trong vòng tay Đại hoàng tử, lông mi dài buông rũ, che đậy những xúc cảm sâu trong lòng.
Đại hoàng tử vô cùng trông đợi đứa nhỏ này. Khi thai kỳ của Thẩm Tranh bước sang tháng thứ tư, ngài ấy bắt đầu chuẩn bị vật liệu làm một chiếc nôi nhỏ. Toàn bộ mảnh gỗ phải được cẩn thận mài nhẵn từng chút. Ta đứng sau lưng Thẩm Tranh, cùng nàng dõi theo bóng dáng Đại hoàng tử loay hoay với từng chi tiết.
Ta khẽ lên tiếng, giọng gần như van nài, nói với Thẩm Tranh: “Mặc kệ cô đối với ngài ấy thế nào, nhưng Đại hoàng tử thật lòng yêu thương đứa nhỏ này, cầu xin cô, đừng tổn thương ngài ấy.”
Nàng không đáp gì, lâu đến mức bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, rồi nàng bất chợt quay đầu nhìn ta, vẻ mặt điềm nhiên như thường, bảo rằng: “Cô cô lo xa rồi.”
Việc này không phải là ta lo xa. Gần đây, mặt trận tiền tuyến xung đột liên miên. Cuộc chiến giữa tộc Nữ Chân và Đại Lương đang kề cận trước mắt. Trong doanh trại lại có vô số con sóng ngầm chực chờ bùng nổ. Với một người thông minh như Thẩm Tranh, ta không tin nàng hoàn toàn chẳng biết gì.
Một khi khai chiến, thì trời ơi, chỉ có thể dùng từ thảm họa để hình dung. Năm đó, vào ngày đầu tiên Thẩm Tranh đến tộc Nữ Chân, lẽ ra ta phải kiên quyết khuyên răn Đại hoàng tử.
Nhưng ta có thể khuyên thế nào đây? Ngay cả ta cũng nhận ra Thẩm Tranh chẳng mấy thật tâm, thì một người lý trí như Đại hoàng tử lẽ nào lại không phát giác. Nhưng cả hai chưa một lần đề cập đến vấn đề này, nên ta chỉ đành đứng bên lề quan sát.
Khi nàng mang thai được tám tháng, ta mời về một đại phu người Hán.
Đương nhiên, trong doanh trại có quân y riêng, nhưng Đại hoàng tử cân nhắc đủ bề, ngài ấy muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối. Dù gì Thẩm Tranh cũng là người Hán, hơn nữa thể chất lại yếu ớt. Thói quen dùng thuốc của tộc Nữ Chân bọn ta và người Hán hoàn toàn khác biệt, nếu có đại phu người Hán túc trực chăm lo thì sẽ an toàn hơn, đề phòng trường hợp Thẩm Tranh sinh non.
Nhưng khi ta dẫn đại phu về, toàn bộ doanh trại đèn đuốc sáng trưng, thổi bùng một linh cảm bất an trong lòng.
Ta bước vào căn lều của Đại hoàng tử, nhận ra trong lều chỉ có vài thuộc hạ th@n tín của ngài ấy. Đồ đạc xung quanh bừa bộn tứ tung, còn Đại hoàng tử đang ngồi sau án thư, vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm, nhưng ta dám chắc ngài ấy vừa nổi cơn thịnh nộ.
Ngay giữa lều, ta thấy một người đàn ông nằm sõng soài trên đất, máu loang ra thành vũng. Ta nhớ rồi, hắn chính là tướng sĩ Bắc Cương đã tình nguyện quy phục tộc Nữ Chân.
Thẩm Tranh ngồi tựa người vào giường, bụng nàng đã lớn lắm rồi. Ta nghi hoặc nhìn về phía nàng, nàng cũng cười đáp lại ta.
Ta hoảng loạn bất an, cứ đứng đực mặt ra, bên tai loáng thoáng tiếng Đại hoàng tử chất vấn Thẩm Tranh: “Nàng thật sự cho rằng ta không hề đề phòng nàng sao?”
Thẩm Tranh chậm rãi nhắm mắt, thậm chí còn mỉm cười, nói: “Ta chỉ cược một ván, nhưng mà thua rồi.”
Đại hoàng tử bước tới bên giường nàng, trong mắt hằn sâu nỗi thất vọng đau đớn. Ngài ấy chỉ nói một câu: “Tang Cát nói đúng, không cùng tộc loại với ta, thì tâm ắt cũng khác.”
Nhưng ta đã không còn tâm trí nghiền ngẫm lời họ nói. Ta hét lên, chỉ vào tấm nệm đẫm máu dưới thân của Thẩm Tranh, rồi lớn tiếng gọi đại phu, Thẩm Tranh sinh non rồi.
Lúc Thẩm Tranh vật vã trong phòng, ta mới hỏi han rõ ngọn ngành. Thì ra nàng tìm được bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ của quân ta trong lều của Đại hoàng tử, rồi ngầm bàn bạc với vị tướng sĩ Bắc Tân Cương đã giả vờ đầu hàng kia, nhằm tìm cách tuồn tấm bản đồ ra ngoài.
Thẩm Tranh thật sự quá sơ suất, dù Đại hoàng tử đêm đêm ý loạn tình m3, cũng không đời nào buông bỏ đề phòng với nàng. Ngoại trừ ta, còn có hàng tá tai mắt giám sát nàng, lẽ nào nàng ngây thơ cho rằng Đại hoàng tử sẽ bất chấp lợi ích quốc gia để sa lầy trong tình ái ư?
Ta đứng từ xa nhìn về phía Đại hoàng tử. Trong phòng vọng ra tiếng hét đau xé ruột gan của Thẩm Tranh, ngài ấy ngồi đó, mặt thờ ơ như xưa, thần sắc lại tái nhợt, bàn tay nắm chặt tấm bản đồ bằng thẻ tre. Bởi vì dùng sức quá mức mà máu rướm ra từ kẽ ngón tay, rơi tí tách trên vạt áo, nhưng ngài ấy dường như chẳng bận tâm.
Thẩm Tranh đau đớn suốt ba canh giờ, rốt cuộc hạ sinh một bé trai – là thai lưu, vừa chào đời đã tắt lịm hơi thở.
Đứa nhỏ được đặt vào chiếc nôi do Đại hoàng tử tự tay ghép từng chi tiết, như đang say trong mộng đẹp.
Đại hoàng tử cứ ngẩn ngơ nhìn hình hài bé xíu ấy, từ đầu chí cuối chỉ đứng từ xa vọng lại.
Sau cùng, ngài bước đến bên giường Thẩm Tranh, nhẹ giọng kể cho nàng: “Bé con giống hệt chúng ta, khuôn mặt giống nàng, chiếc mũi giống ta, đôi mắt vẫn chưa mở nên không biết được, nhưng đoán chừng là giống nàng. Nếu thằng bé còn sống, sau này trưởng thành nhất định rất tuấn tú.”
Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Nàng cố ý đúng không? Chọn sẵn cái chêt cho đứa nhỏ này?”
Thẩm Tranh rã rời nằm đó, mắt dõi theo chiếc nôi, không nói cũng chẳng rằng. Ta chỉ thấy một giọt lệ trong suốt, hoặc có thể là mồ hôi, ai nào biết chắc được, lăn dài từ khoé mắt, thấm ướt vào vỏ gối, thổn thức trong câm lặng.
Đại hoàng tử vươn tay, dịu dàng vén mớ tóc rối bời trên mặt nàng, ngón tay vuốt v e theo xương gò má, lần hồi xuống phần cổ yếu ớt, theo từng tấc da thịt, tay cũng dần dần dồn lực.
Ngài ấy lại hỏi Thẩm Tranh: “Nàng đã từng thật lòng chưa?”
Thẩm Tranh im bặt không đáp.
Bàn tay Đại hoàng tử ngày một siết chặt, còn nàng chỉ thuận theo nhắm mắt lại. Nhưng không biết lý do gì, Đại hoàng tử đột nhiên buông tay, ngay trước khi nàng nghẹt thở. Ngài ấy đứng thẳng dậy, bàn tay vừa bóp chặt cổ nàng đang không ngừng run rẩy.
Thẩm Tranh ho khan dữ dội, phải mất hồi lâu mới im ắng lại. Ta thấy nàng nhìn Đại hoàng tử, chỉ nhìn như thế, bần thần xa xăm, không nói một lời.
Mãi đến khi Đại hoàng tử quay lưng bỏ đi, nàng cũng chưa từng hé miệng.
Đó chính là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Ta ôm đứa nhỏ còn đang quấn tã kia, đứng xa xa, nói vọng về phía nàng: “Thẩm Tranh, ta thật sự chán ghét cô.”
Đáy mắt nàng vẫn mờ mịt làn sương mỏng, nàng thều thào: “Tang Cát, người có thể giúp ta đặt đứa nhỏ này vào bờ sông Hoàng Hà không? Hoàn Nhan Hoàng không cần nó rồi. Hãy để nó xuôi dòng hạ lưu, thay ta trở về cố hương.”
Ta đẩy theo chiếc nôi đặt đứa nhỏ rồi quay người bước đi. Vừa dợm bước ra ngoài, Thẩm Tranh gọi với theo ta.
Ta ngoái đầu, thấy nàng cười tủm tỉm với ta, nụ cười tái nhợt không chút sinh khí, hệt như thuở đầu gặp gỡ, nàng như nhành hoa nở rộ lúc chớm xuân, buông nhẹ vài cánh mỏng run rẩy, khiến người ta muốn vây nàng trong lòng kính. Có điều, lần này ta sẽ không bị đánh lừa nữa.
Nàng nhìn vào mắt ta, yếu ớt thốt lên một câu: “Ta xin lỗi.”
Lúc ấy ta cứ băn khoăn trong lòng, không hiểu tại sao nàng lại nói xin lỗi ta. Mãi đến rất lâu rất lâu sau này, khi nàng đã về với cát bụi, ta mới giật mình hiểu ra.
Bởi nàng đã lén đặt bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ vào chiếc nôi do Đại hoàng tử dồn hết tâm huyết làm ra.
Thời điểm ta thả đứa nhỏ vào dòng nước, phía hạ nguồn đã có hàng nghìn quân sĩ Thẩm gia âm thầm ẩn nấp. Bọn họ chờ chiếc nôi kia trôi theo dòng sông, chờ cả bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ của tộc Nữ Chân.
Ta không biết nàng đã ngầm liên lạc với ca ca mình tự bao giờ, ta chỉ cảm thấy nàng rất tàn nhẫn.
Nàng biết Đại hoàng tử chưa một khắc nào buông lỏng cảnh giác. Nàng cố tình phơi bày, để Đại hoàng tử tưởng rằng nàng hoàn toàn bị nắm cán, nhưng thực chất, tấm bản đồ kia đã bị nàng giấu kín kẽ trong nôi.
Kể từ ngày mang trong mình giọt máu ấy, nàng đã tính toán mọi đường đi nước bước.
Tính toán lòng người, tính toán thời cơ. Nàng nói xin lỗi với ta là vì chính ta đã thả chiếc nôi theo dòng sông. Chính tay ta đã gửi bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ của tộc Nữ Chân đến chỗ kẻ địch.
Ta thật sự căm ghét nàng.
Tối đêm đó, Đại hoàng tử đau đớn tuyệt vọng chất vấn nàng, có phải cái chêt của đứa nhỏ là do nàng một tay sắp đặt không. Nàng lặng đi không đáp, nhưng chẳng lâu sau bọn ta đều biết được chân tướng, việc đó quả thực là do nàng cố ý. Nàng đúng là người phụ nữ độc ác, luôn tính kế mọi thứ, ngay cả máu mủ của mình cũng không tha.
Từ lúc biết chuyện, Đại hoàng tử gần như đắm chìm trong men rượu, suốt ba ngày ba đêm. Khi ta tìm tới thì ngài ấy đã say đến điên cuồng, may mà xung quanh không người khác.
Ta thấy ngài ấy nở nụ cười giễu, khuôn mặt tái nhợt quay sang nhìn ta, hỏi: “Tang Cát, nàng ấy đúng là người phụ nữ thông minh phải không?”
Ta ngoảnh mặt đi, vờ làm ngơ trước đôi mắt chán nản và đau đớn cùng cực kia.
Rất lâu rất lâu về sau, Đại hoàng tử cũng ngã xuống trên chiến trường, bị Tam ca của Thẩm Tranh bắn một mũi tên xuyên tim, là chính tay ta nhặt thi thể của ngài ấy về.
Ngài ấy an tĩnh nằm đó, trên cổ đeo một mặt dây chuyền bị bịt kín, ta biết trong đó đựng tro cốt của Thẩm Tranh.
Sau khi Thẩm Tranh phóng hoả tự thiêu, ngày hôm sau ngài đã hạ lệnh cho người đốt hài cốt của nàng thành tro bụi.
Trên chiến trường, Thẩm gia từng nhiều lần gặng hỏi về hài cốt của Thẩm Tranh. Lần nào Đại hoàng tử cũng lạnh lùng bảo đã cho chó ăn. Chỉ mỗi ta biết rõ, ngài ấy thận trọng để tro cốt Thẩm Tranh vào mặt dây chuyền ngọc này, rồi ngày đêm đặt kề cận nơi ngực trái.
Ta cứ tưởng Đại hoàng tử chỉ vui chơi qua đường. Bất kể dành bao nhiêu tình cảm cho một người phụ nữ, cũng sẽ có ngày lãng quên tất cả. Chỉ là vết thương mà nàng gây ra quá sâu đậm, đến mức khắc ghi trọn kiếp này. Để rồi mỗi lần nhớ lại đều khắc khoải một nỗi đau.
Thi thoảng, tâm trí ta hiện lên cảnh tượng một đêm khuya nọ, trong cơn ác mộng bủa vây Thẩm Tranh lẩm bẩm gọi tên Đại hoàng tử, rồi nàng giật mình tỉnh dậy, như thể cái tên đó chính là bùa hộ mệnh của nàng.
Sau này, những đêm vắng mặt Đại hoàng tử, nàng phải ôm chiếc áo của ngài ấy mới an tâm chìm vào giấc ngủ. Bởi thế, ta không nén nổi cơn hiếu kỳ, bèn hỏi nàng: “Cô có thích Đại hoàng tử không?”
Nàng im lặng phớt lờ, sở trường của nàng là trầm mặc, hơn nữa còn giỏi về khoản nối dối. Rốt cuộc nàng có từng yêu Đại hoàng tử hay không, ta thật lòng không biết. Nhưng dù có đi chăng nữa, thì chút tình ý ít ỏi ấy cũng chẳng sánh nổi quê hương, chẳng sánh nổi gia đình cùng người thân ruột thịt của nàng.
Nhưng hết thảy đã không còn quan trọng, bọn họ hòa nhau rồi.
_HẾT_